Bạn Đỗ Tiến Đạt

Khi còn là học sinh cấp ba, chúng tôi vẫn luôn mong muốn được lên đại học, nghĩ về cảm giác được là một sinh viên, cảm giác được tự do làm những điều mình muốn, rồi ngày ra trường được khoác trên mình áo cử nhân và tấm bằng đại học trên tay. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào bước chân vào giảng đường đại học mà bây giờ đã trưởng thành hơn, trở thành những công dân có ích với công việc mà mình đã mài giũa suốt bốn năm đại học.

Ngày đó, tôi đã lựa chọn Khoa Kinh tế và Quản lý, theo chuyên ngành kiểm toán. Sở dĩ tôi lựa chọn chuyên ngành này bởi vì tôi cảm thấy mình có đam mê với “số má”.  Và cũng thật bất ngờ khi biết rằng ngành tôi chọn là năm đầu tiên được mở và giảng dạy với một chương trình khá mới lạ, độc đáo và là tiên phong trong chương trình giảng dạy kiểm toán ở Việt Nam. Với đội ngũ giảng viên trẻ, trình độ chuyên môn cao cùng với việc hiểu tâm lý sinh viên, tôi thấy khá gần gũi với các thầy cô cũng như được các thầy cô chỉ bảo tận tình.Và đặc biệt tôi phải cảm ơn hai người đã giúp tôi trong quá trình học tập và phát triển ở môi trường đại học là giảng viên hướng dẫn cô Ngô Thị Thúy Ngân và cô Nguyễn Tố Tâm, hai con người tận tụy với nghề và với học sinh.

Ở môi trường Đại học này, chúng tôi học theo tín chỉ và thường thì bạn bè hay chơi theo một và một số nhóm nào đó. Vậy nên, không có quá nhiều kỉ niệm với lớp của mình, bởi thời gian học và chơi cũng khác nhau. Cho đến năm thứ ba và thứ tư, chúng tôi được học cùng với nhau nhiều hơn, có cơ hội tiếp xúc và gần gũi nhau hơn. Và rồi tôi được mọi người tín nhiệm bầu làm Bí Thư chi đoàn lớp. Nhờ được làm Bí Thư mà thời gian tôi dành cho trường cũng nhiều hơn. Được tham gia các hoạt động tập thể, các chương trình hay do Đoàn Khoa cũng như Đoàn Trường tổ chức. Ngoài ra còn có các chương trình ngoại khóa như thiện nguyện vùng cao, vùng xa đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng, kỉ niệm đáng nhớ. Rồi ngày đó cũng sẽ đến, ngày mà chúng tôi tốt nghiệp, cùng với đó là rất nhiều cảm xúc, vui có, buồn có và có lẽ, lúc này tôi thấy buồn nhiều hơn. Nó không phải là nỗi buồn không nên có, bởi dù như thế nào thì ngày đó cũng sẽ đến và trên hết nỗi buồn này rồi sẽ được thay bằng những niềm vui lớn hơn – khi tôi trưởng thành hơn, có công ăn việc làm như mình mong muốn và xa hơn thế nữa. Nhưng, dù như thế nào nữa, thực tâm tôi cũng không muốn ngày đó đến nhanh như lúc này, vì khi đó chúng tôi sẽ phải xa nhau - những đứa bạn đã cùng vui, cùng buồn, đã chia sẻ với nhau nhiều điều suốt quãng đời sinh viên.

Bốn năm trên giảng đường đại học không dài so với dòng chảy của thời gian, của cuộc đời, nhưng chừng đó thôi cũng đủ cho ta tích lũy tri thức và rèn luyện chính mình. Là những bỡ ngỡ, rụt rè những ngày đầu đi học. Lạ trường, lạ lớp, nên ta chỉ là một cậu bé hay con bé đơn độc luôn thu mình ngồi một chỗ nghe thầy cô giảng bài, chẳng dám chuyện trò cùng ai. Là những cảm giác hụt hẫng, tủi thân khi bên mình chẳng có ai thân thuộc. Là những ngày cố gắng phấn đấu để không phải “ học lại”. Những kỉ niệm vui buồn, nghịch ngợm của tuổi trẻ. Những thứ không thể xảy ra lần thứ hai…

Đại học Điện Lực, nơi bắt đầu của tuổi 18, đôi mươi và cũng sẽ là nơi bắt đầu của những dự định, những ước mơ khác lớn hơn. Đại học Điện Lực, là nơi cho chúng tôi những kiến thức, từ những giảng viên rất tận tâm, tận tụy với sinh viên; nơi chúng tôi học được rất nhiều kĩ năng, nhiều bài học về cuộc sống, để rồi đã thay đổi những suy nghĩ vốn có nào đó, thay đổi ít nhiều để nhìn người, nhìn đời với đôi mắt lạc quan hơn.

Đại học Điện Lực, nơi có những kỉ niệm không thể nào quên, của những ngày tháng chắc chắn sẽ không thể có ở bất kì nơi nào khác; đó là ngày đầu nhập học bỡ ngỡ, mọi thứ còn xa lạ; là những ngày ngồi canh me tiệm nét để đăng ký tín chỉ. Và cũng có những ngày, khi bệnh lười trỗi dậy, cơn buồn ngủ kéo đến làm chúng tôi chẳng thể chiến thắng nổi chính bản thân mình để rồi bùng học, bỏ tiết. Có những ngày trốn học chỉ để ở nhà và ngủ, hay là những ngày lên lớp và ngủ gục thì cô nhắc bạn bên cạnh: “Em ơi gọi bạn dậy học bài đi”. Hay những ngày thi cử với những đêm ôn bài đến tận sáng mà chưa biết mệt mỏi là gì, và cả những ngày học quân sự; là những lần tham gia tình nguyện, những chuyến đi phượt với những đứa bạn thân, những đêm lân la quán xá, trà chanh, trà sữa chém gió,… hay có cả những mối tình sinh viên đẹp đẽ nào đó. Thật quá nhiều điều để nhớ!

Thầm cảm ơn những năm tháng tại trường Đại học Điện Lực này, cảm ơn tất cả những gì đã có, đã mang lại cho tôi ở quãng đời sinh viên. Một phần tuổi trẻ của tôi đã và đang gắn với ngôi trường đại học này; có lẽ sẽ chẳng bao giờ kể hết những kỉ niệm đã có, những nỗi niềm muốn gửi gắm cho nhau. Chỉ ước rằng, thời gian sẽ trôi chầm chậm thôi, để tôi có thể níu giữ những ngày cuối cùng được bên nhau, để nơi này sẽ thân thuộc thêm những ngày ngắn ngủi nữa. Có thể cuộc sống còn nhiều vất vả với những lo toan bộn bề, nhưng tôi tin kỉ niệm về những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ sẽ còn đọng mãi trong tim mỗi chúng ta, những ai đã đi qua những tháng ngày sinh viên với những nốt buồn vui trầm bổng. Rồi ngày mai, khó có thể có được những lần bên nhau như đã có nữa. Xa rồi, sẽ nhớ nhau thật nhiều! Phải không?

Bạn cần hỗ trợ?